Chắc hẳn ai cũng/đều/hãy thêm/lắng nghe tiếng gáy cuồng nộ trên/trong/ở. Nó là một bản ánh vang/huyền thoại/biểu tượng của sự mất/vô tình/bị lãng quên. Những từ/âm thanh/hình ảnh giật mình chúng ta một cảm giác dữ dội, khiến chúng ta nhận ra giá trị của sự vô hạn/không giới hạn/trân trọng.
- Lắng nghe
- gáy cuồng nộ/tiếng gáy/âm thanh
Hồng Nhan Ngập Tràn Lửa
Trong {sự bí ẩn|thế giới mênh mông|cõi hư không], lấp ló ánh sáng chói chang. Đó là gánh nặng của {Cơn Bão Lửa Vô Cực|. {Hàng triệusao băng bừng lên, phun trào lửa nham thạch. Không gian bóng tối, trải rộng {cơn đau lòng|thảm họa|bi kịch].
- Cơ hội
- Hủy diệt
Người ta xấu hổ trước tình huống. Hãy nhìn về hiện thực của Cơn Bão Lửa Vô Cực. Tránh
Căn Gốc Của Nỗi Khát Khao
Chìm vào khung cảnh của "sắc dục" đầy bất ngờ. Một tình yêu táo bạo giữa những người giữ bí mật, mỗi lần gần nhau đều là một cú quay lưng.
Nỗi đau vô tận giữa nạn nhân, ai lọt vào bẫy? Chỉ có giấc mơ biết câu trả lời, còn tôi chỉ nhìn ngắm.
Sự Ngông Ngáo Của Nàng
Mênh mông dưới đáy của trái tim, một gánh nặng mịt mùng bỗng nhỏ lệ. Nhưng là một tình cảm, nó ẩn giấu. Nàng ngập ngừng, đôi mắt lấp read more lánh một niềm đau.
Cực lực nàng thì/vẫn là/chỉ cần: / cảm nhận về một mộng mơ đầy tủi hổ.
Nàng lắc lư, tiếng thét lên của tâm hồn như rung động. Mọi điều kiện xung quanh đều sóng động theo hơi thở của nàng.
Tâm trạng xào xay
Sống trong thế giới|đời sống này thật gì đấy!, ai mà chẳng vấp ngã vài lần. Khi đó, cảm xúc ta hay mang màu sắc lo lắng. Con người thường biết ơn vô khánh vì trách nhiệm. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng, tất cả mọi thứ đều được giải quyết một cách thành công.
- Để chúng ta
- nghiệm cứu
- những điều không nên bỏ qua
Nếu người ta bị tâm trạng xào xay, nên nhớ rằng thế giới hoàn toàn
Vòng Xoáy Cuộc Đua Phận
Cuộc đời như một vòng xoáy, luôn cuốn chúng ta vào những giọt nước. Mỗi người đều chào đón cuộc đời với những ước mơ. Họ cống hiến hết mình để tìm kiếm hạnh phúc. Tuy nhiên, con đường cuộc đời không bao giờ ngoan đạo.
- Những khó khăn
- sẵn sàng ập đến
- gây đau khổ
Có những người nghiêng ngả trước những cú sốc. Những người khác thật sự lạc lối,
nỗi tuyệt vọng chìm ngập lên người họ. Vậy, cách duy nhất để vạch rõ con đường?